“Tuyết Thụy, muội còn sống… thật tốt quá!” Tuyết Vi ôm chầm lấy Tuyết Thụy, cẩn thận ngắm nghía hồi lâu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Thật tốt quá, ta còn tưởng muội cũng gặp chuyện không may rồi…” Tuyết Vi run giọng khóc nức nở.
Tuyết Thụy đứng bên cạnh nghe vậy, đưa tay vỗ về tỷ tỷ của mình rồi mới nói: “Ta không sao, đa tạ vị đại ca này đã cứu ta…”
Nghe câu này, Tuyết Vi mới sực tỉnh, buông Tuyết Thụy ra, lau nước mắt rồi quay sang La Thiên, quỳ thẳng xuống.